watch sexy videos at nza-vids!
Wap Hay
HOMEONLINEOFFLINEANĐROID
TRÌNH DUYỆT UC BROWSER
[Tải Android] [Tải Java]
 Chap 168 :

Mùa hè đáng nhớ nhất, ngày thứ 2 của án phạt cấm túc 15 ngày…

5 giờ sáng, tôi ỉu xìu với tay tắt cái đồng hồ báo thức, lò dò xuống nhà rửa mặt, mắt nhắm mắt mở thế nào lại quáng gà thấy sáng trưng trước mặt, hoá ra là ông anh còn dậy sớm hơn cả tôi, giờ này đã chong đèn luyện thi, thiệt là bái phục.

Khởi động qua loa tất cả mọi động tác, chỉ trừ cái động tác xoay hông là tôi làm thật kĩ lưỡng, hết xoay trái lại chuyển qua xoay phải, vì cái đau thấu xương hồi bị trẹo hông mỗi lần nghĩ lại vẫn còn làm tôi ám ảnh.

Đang ngồi xỏ đôi giày ba-ta vào thì ông anh tôi lại giở giọng cười nham hiểm :

- Hây dà, bị phạt ở nhà nên bây giờ phải tranh thủ dậy sớm, tung vó ra đường tìm lấy tự do đây mà. Nhưng nhớ nhé, tự do chỉ kéo đến 7h sáng thôi đấy, hê hê hê !

Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhưng không tài nào phản bác được vì ổng nói quá đúng, tối hôm qua sau một hồi vận động tư tưởng và dụng đến ăn vạ tuyệt chiêu thì tôi mới được mẹ đồng ý trong 15 ngày cấm túc này, tôi sẽ được ra ngoài lúc sáng sớm cho mục đích chạy bộ thể dục. Mà thật ra thì tôi thiệt lòng là muốn luyện thể lực lắm đấy chứ, phải lấy lại phong độ để còn kịp trước khi đến kì nghỉ hè ở quê nội.

Tôi bước chân ra đường, khởi đầu là bắt đầu đi bộ ra đến cầu THD, đến đó sẽ chuyển sang chạy bộ đến hết đường biển. Thật ra mà nói thì từ nhà tôi xuống đến biển Đồi Dương, nếu đạp xe thong thả thì mất tầm 20 phút nên cũng gọi là không xa mà cũng không gần, nhưng nếu là đi “ xe dép “ thì hơi bị xa, cơ mà tôi mặc kệ, đã gọi là chạy đường trường luyện sức bền thì không kể chi mấy cái chuyện cỏn con này.

Không khí buổi sớm mát lạnh và cực kì trong lành, phố phường hãy còn vắng vẻ, dọc theo hai bên đường cũng lác đác vài người đang đi bộ hoặc chạy thể dục như tôi, cảm giác được hoà mình vào không khí này làm tôi thấy khoan khoái hẳn lên. Bỏ qua nỗi ưu tư về 13 ngày cầm tù phía trước, tôi hít một hơi dài rồi chuyển sang chạy chầm chậm, đến chỗ cây xăng đầu đường NTT thì tôi dần tăng tốc.

Con đường biển dài hun hút hiện ra trước mặt, thấp thoáng đằng xa là cánh rừng dương quen thuộc, tôi giữ nhịp thở đều đặn, vừa chạy vừa cảm khái tận hưởng thời gian buổi sớm mà đã lâu lắm rồi tôi mới được cảm nhận lại.

Tầm 20 phút sau, tôi quệt mồ hôi ngồi lên trên thảm cỏ xanh của đỉnh đồi Dương, nhìn thẳng ra phía biển, thống khoái đón làn gió mằn mặn đặc trưng đang thổi ngược lại. Phía cuối đường chân trời, vầng dương đã bắt đầu ló dạng, toả ra những tia nắng đầu tiên cho ngày mới, hứa hẹn nhiều điều bất ngờ cho mọi người.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hi vọng thấy đâu đó sẽ là Vy đang tươi cười bước tới, hi vọng hôm qua em ấy chỉ giỡn chơi thôi, và hôm nay sẽ bất thình lình xuất hiện từ sau lưng, áp vào má tôi lon coca mát lạnh như hôm nào. Nhưng vài mươi phút sau tôi thất vọng tràn trề vì hoá ra em ấy không có tinh thần thể thao thật, quanh tôi cũng có vài cô gái đang đánh cầu lông hoặc dạo chơi dưới biển, tuyệt nhiên chẳng có người tôi mong đợi trong số đó.

Nhưng thôi kệ, đã mang tiếng là bế quan 15 ngày luyện công thì tuyệt đối không để nữ sắc làm ảnh hưởng thần trí, tôi chuyển sang ngắm các cụ già tập dưỡng sinh Thái cực quyền bên dưới, hay mấy nhóc con chạy lăng xăng đùa giỡn nghịch nước chí choé, để các bậc phụ huynh cứ gọi là gắt ầm lên, tiếng mọi người cười nói hoà lẫn vào tiếng rì rào của sóng biển buổi sớm.

Nhìn mấy nhóc té nước ầm ầm rồi cười ha hả, tôi tự dưng thấy nhớ thằng cu Bột quá xá, khoái cái bộ đang chạy rồi té cái oạch của cu cậu, đặc biệt là sở trường ném cát của nó lại càng cực kỳ giống sở trường sút bóng của ông chú nó y chang. Giả như tôi và ông anh tôi đang đứng yên tại chỗ, và cu Bột muốn ném nắm cát vào tôi, ok, vài giây sau trên mặt ông anh tôi chắc chắn sẽ là nắm cát to tổ bố từ cú ném thần sầu của thằng cháu quý hoá.

Tưởng tượng cái cảnh nhóc Bột đang là thằng nhỏ tụt quần lăn lộn trên bờ cát, tôi lại nhớ đến ngày hôm đó, tôi và….Tiểu Mai, cũng nghịch nước rồi nhìn nhau cười khúc khích cả buổi.

- “ Không, không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, xong rồi, Tiểu Mai giờ ở Nhật rồi, tỉnh táo nào ! “ – Tôi vừa tự nhủ vừa lắc đầu lia lịa, đồ rằng người ngoài nhìn vào dám tưởng tôi đang bị tự kỉ lầm bầm một mình lắm.

Ngồi thêm vài mươi phút nữa, tôi đứng dậy phủi đất rồi đi lững thững rời khỏi bãi biển, ra đến đường lớn thì lại tiếp tục hành trình chạy bộ đường trường, và về đến nhà trong bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Buổi sáng đầu tiên, do chưa quen giấc nên tôi canh giờ không kịp, thế là đoạn gần cuối tôi tăng tốc chạy như ma đuổi cho kịp về đến nhà trước 7h sáng theo quân lệnh của mẫu thân. Nhờ vậy mà lúc ngang qua nhà sách tôi bị chó nhà ai thả rông rượt theo loạn xị, làm tôi hồn vía lên mây co giò chạy như chưa từng được chạy, về đến nhà rồi mà vẫn còn ngoảnh đầu lại sau lưng xem con chó quỷ quái kia có còn dí theo không mới hài. Kết thúc ngày chạy bộ đầu tiên vì tinh thần thể thao đầy nghị lực, kết quả là tôi bị chó rượt chạy trối chết.

Và rồi sau bữa sáng, tôi lại ôm sách English mà tụng như tụng kinh, đến chiều chống cằm ngồi trước sân nhìn mưa ào ào như trút nước, buồn thiu vì ngày hôm nay chẳng thấy Vy gọi điện, và gần như là sửng cồ khi mà tôi đang thiu thiu ngủ thì lại bị em ấy dựng đầu dậy để….tán dóc.

Ngày cấm túc thứ 3, buổi chạy bộ thứ 2……

Tôi vẫn ngồi trên đồi cỏ, vẫn nuôi hi vọng sẽ tự dưng cảm thấy lành lạnh bên má, và quay lại là Vy đang tươi cười chìa lon coca ra trước mặt. Và rồi lại thất thểu bỏ về, tiếp tục hành trình chạy bộ, không quên lúc ngang qua nhà sách chuyển sang đi chầm chậm để khỏi bị “ thần cẩu “ rượt.

Buổi chiều, tôi lại đần mặt ra nhìn mưa tầm tã đến hết buổi, đến tối thì ngủ luôn một mạch với cuốn sách English phủ lên mặt.

Ngày cấm túc thứ 4, buổi chạy bộ thứ 3……

Tôi chuyển hẳn ngồi xuống luôn dưới bờ cát, và lại càng tủi thân khi thấy cơ số các cặp kè đôi lứa đang tình tứ cùng nhau ngồi ngắm bình minh, cơ số khác lại nắm tay dắt nhau đi dọc theo bờ biển, ai nấy mặt mũi cũng phởn ra phết.

Đang đần mặt ra vì thắc mắc tại sao mình cũng mang tiếng là có bạn gái, mà lại là hot girl trong trường, sao giờ ngồi đây giương mắt ếch nhìn thiên hạ tích tịch tình tang trước mặt, thì bất thần tôi ăn ngay trái bóng vào lưng muốn bể phổi.

- Xin lỗi nha, hì ! – Một thằng con trai đem nhẻm chạy tới lượm trái banh, cười khì một cái lấy lệ rồi chạy biến.

Tôi lúc này hệt như bị stress nặng, cái quỷ yêu gì chứ, đã bị cấm túc, bạn gái thì không thấy mặt, mà giờ muốn ngồi yên cũng không xong. Tôi tức khí đứng dậy quay lưng ra đi đầu không ngoảnh lại, lầm bầm trong đầu rủa thầm cho mấy cặp đôi phía sau….bị cá mập ngoài biển kéo vô xơi tái hết đi cho rồi.

Tôi vừa chạy bộ về nhà vừa gằm gằm cái mặt hệt như một thằng giang hồ vườn du thủ du thực, ngang qua nhà sách thấy có cái vỏ lon nước đang nằm chỏng chơ, tôi nổi máu cong chân sút văng cái lon, và lại chạy trối chết vì có tiếng chó sủa liên hồi từ đằng xa vọng lại.

Và từ chiều đến tối, tôi lại thừ người nhìn mưa rả rích đêm ngày, thiếu điều đếm luôn số giọt nước đang rớt từ mái hiên trên nhà rớt xuống. Rồi lại lắc đầu ngao ngán sau một hồi nói chuyện điện thoại và thương thuyết bất thành với Vy về cái vụ chạy bộ buổi sáng, chả buồn để ý luôn là em nó vừa cười vừa bí ẩn tiết lộ vừa có một sự trùng hợp khá là thú vị.

May là buổi khuya, đang ngồi gõ gõ vô chai Sting và lẩm bẩm “ Một chai, hai chai lại ba chai “ thì ông anh tôi phốc xuống nhà dưới, bật tivi lên và dặn nhỏ volume hết mức :

- Suỵt im nha mậy, coi phim với tao ! - Ổng dặn.
- Phim gì thế ? Đại ca không học, mẹ thấy là tèo đấy ! – Tôi ngạc nhiên.
- “ Thất kiếm hạ thiên sơn “, coi đi phê lắm, vừa ra tập 1-2 tối hôm qua thôi, tao giải lao hết 2 tập rồi lên học tiếp ! - Ổng liếm môi.

Và lát sau, cả hai thằng tôi bu đầu vào cái tivi mê mẩn xem phim, chốc chốc ông anh tôi lại hít hà bình phẩm.

- Đó, mày thấy cây Du long kiếm tê chưa, cái chuôi đẹp khiếp, nguyên con rồng cuộn lại kìa !
- Nè nè, mày xem cái mặt thằng Sở Chiêu Nam kìa, nó mà tâm trạng lên là cái chuôi kiếm rung theo kêu tưng tưng nghe ảo lắm !

Còn tôi thì thỉnh thoảng lại trầm trồ xuýt xoa phụ hoạ theo :

- Ế ế, cây Thanh cang kiếm to đùng, giống của Dương Quá nhỉ đại huynh !
- A ù, thằng Sở nó múa kiếm kìa, mà nó đánh giỏi sao mà ngu quá nhỉ, con nhỏ thích ra mặt rồi mà còn không biết, phải đệ là xong rồi !
- Mày cũng ngu bỏ xừ ra còn nói ai ! – Ông anh hừ mũi làm tôi cụt hứng ngay tắp lự, chỉ biết câm nín chúi mũi vào màn hình.

Hai thằng tôi cứ gọi là ngẩn ngơ vì bộ phim này hấp dẫn quá đỗi, đến cả nhạc nền cuối phim nghe cũng hay tuyệt, vừa hào hùng vừa bi tráng.

Và như vậy, đối với tôi, 2h đồng hồ chạy bộ buổi sớm và 1h45 phút xem phim buổi khuya là 2 niềm vui nhỏ nhoi mà lớn lao duy nhất của những ngày cấm túc tưởng chừng dài lê thê bất tận. Và mưa thì cứ rả rích đêm ngày càng dễ làm tâm trạng người ta thêm buồn chán, vì cái lạnh lẽo và cô quạnh của những ngày mùa mưa rất đặc trưng không lẫn vào đâu được, âm u và xám xịt hệt như cảm giác của tôi lúc này.
5 GAME HAY MIỄN PHÍ
• TR.TÂM LIÊN HỆ VÀ HỖ TRỢ
;=1Wap tai game online,Wap Hack Game Onlinehttp://keobacha.sextgem.com/forum?id=game-da-tam-quoc-online.1,http://keobacha.sextgem.com/forum?id=game-da-tam-quoc-online.1